1. Các khái niệm
- Tác phẩm văn học:
Tác phẩm văn học
là công trình nghệ thuật ngôn từ được tác giả sáng tác nhằm khái quát bằng hình
tượng về cuộc sống con người, thể hiện tư tưởng, tình cảm, thái độ của tác giả
trước thực tại. Nó trở thành đối tượng thưởng thức, tiếp nhận của bạn đọc. Bản
chất, thuộc tính của văn học đều biểu hiện ở tác phẩm văn học. Tác phẩm văn học
được biểu hiện ở hai mặt nội dung và hình thức. Tác phẩm văn học độc đáo phải
là "một phát minh về hình thức và khám phá về nội dung" (Leonit
Leonop).
- Nội dung trong tác phẩm văn học:
+ Nội
dung của tác phẩm bất nguồn từ mối quan hệ giữa văn học và hiện thực. Tác
phẩm văn học mô phỏng, tái hiện đời sống sống động với hoạt động của con người,
con vật, đồ vật… Thông qua đó nhà văn bày tỏ tư tưởng, tình cảm, tâm tư của
mình với cuộc đời, thể hiện cái nhìn cá nhân về hiện thực đời sống. Vì vậy, nội
dung của tác phẩm văn học bao gồm: đề tài, chủ đề, cảm hứng, tư tưởng.
+ Nhà văn chân chính luôn suy nghĩ,
trăn trở sao cho nội dung tác phẩm của mình thấm nhuần tinh thần nhân văn cao đẹp,
có ý nghĩa tư tưởng sâu sắc, có tác dụng nâng cao phẩm chất, hoàn thiện con người.
- Hình thức trong tác phẩm văn học:
+ Hình
thức trong tác phẩm văn học là chất liệu, thủ pháp tổ chức nên tác phẩm văn học, cụ thể là một văn bản ngôn từ. Nó là kênh duy nhất truyền đạt nội dung của tác phẩm,
là phương tiện cấu tạo nội dung và làm cho nó có bộ mặt độc đáo. Hình thức tác
phẩm văn học bao gồm các yếu tố như thể loại, ngôn ngữ, kết cấu, hình ảnh, nhịp
điệu, biện pháp tu từ…
+ Hình thức
cũng là yếu tố quan trọng góp phần tạo nên giá trị tác phẩm. Không đạt đến
trình độ nghệ thuật nhất định, một văn bản ngôn từ không được xem là tác phẩm
văn học đích thực. Hình thức tác phẩm văn học hướng đến sự hoàn mĩ.
2. Mối quan hệ giữa
nội dung và hình thức trong tác phẩm văn học
- Trong tác phẩm văn học không thể tách rời
hai yếu tố nội dung và hình thức. Nội
dung và hình thức của tác phẩm văn học có quan hệ mật thiết như tâm hồn và thể
xác, tồn tại thống nhất, hữu cơ với nhau . Nội dung chỉ có thể được biểu hiện qua
hình thức và hình thức phải là của một nội dung nào đó. Tác phẩm văn học phải
có sự thống nhất, hài hòa giữa nội dung và hình thức, thống nhất giữa nội dung,
tư tưởng cao đẹp và hình thức nghệ thuật hoàn mĩ.
- Sự
thống nhất giữa nội dung và hình thức được biểu hiện ở hai mặt: nội dung quyết
định hình thức và hình thức phù hợp nội dung.
+ Trong quan
hệ nội dung – hình thức ở tác phẩm văn học thì nội dung bao giờ cũng quyết định
hình thức, quyết định sự lựa chọn phương tiện, phương thức sáng tạo tác phẩm.
Tất cả những yếu tố hình thức như ngôn ngữ kết cấu, thể loại,… đều nhằm phục vụ
tốt nhất cho chức năng bộc lộ sinh động và sâu sắc của nội dung tác phẩm.
+ Cái hay của tác phẩm
văn học phải được thể hiện qua nội dung mới mẻ, có ý nghĩa sâu sắc và nội dung
đó phải được đặt trong một hình thức phù hợp thì người đọc mới cảm nhận được.
+ Tuy nhiên,
hình thức cũng có tính độc lập nhất định. Nó tác động trở lại với nội dung. Nó
đòi hỏi nhà văn phải có sự tìm tòi, trăn trở để sáng tạo nên những gì có giá
trị nghệ thuật cao nhất. Và một khi tìm được phương tiện và phương thức phù hợp
nhất thì những phương tiện, phương thức này phát huy tối đa giá trị của chúng
và mang lại giá trị vô giá cho tác phẩm.
- Những tác
phẩm văn học có giá trị lớn thì càng chứng tỏ sự thống nhất cao độ giữa nội
dung và hình thức. Nhà văn Nga, Lê-ô-nôp khẳng định: “Tác phẩm nghệ thuật đích
thực bao giờ cũng là một phát minh về hình thức và là một khám phá về nội
dung”.
Mở rộng:
Một tác phẩm
văn học có đứng vững được trong lòng người hay không chính là nhờ tài năng và
phẩm chất của người nghệ sĩ. Phải qua bàn tay nhào nặn tài hoa của nhà văn, mỗi
tác phẩm mới thực sự là một công trình sáng tạo nghệ thuật. Sáng tạo nghệ thuật
là một thứ sáng tạo tinh thần. Nó không sản xuất theo dây chuyền công nghệ mà
phụ thuộc vào ý kiến chủ quan của người nghệ sĩ. Người nghệ sĩ là người quyết
định sự ra đời của tác phẩm. Và tác phẩm văn học là một công trình sáng tạo
nghệ thuật chỉ khi lao động của người nghệ sĩ đúng là lao động sáng tạo. Nhà
văn có vai trò quan trọng trong quy trình sáng tạo. Mỗi nhà văn là một thế giới
khác nhau, tạo nên sự phong phú cho nền văn học, cho sự đa dạng của các cá tính
nghệ thuật.
Quá trình lao
động nghệ thuật của nhà văn là quá trình công phu bởi nó đòi hỏi nhiều trí lực,
tâm huyết của người nghệ sĩ. Đó là công việc không chỉ đổ mồ hôi mà thậm chí
còn đổ cả máu và nước mắt. Có người nghệ sĩ cả đời chung đúc để viết một tác
phẩm nhưng cũng có người chỉ trong một khoảnh khắc một tác phẩm ra đời.
Sự sáng tạo
trong văn chương không cho phép người nghê sĩ chân chính dẫm lên đường mòn hay
đi theo con đường của người khác. Nam Cao đã từng nói khẳng định một tác phẩm
văn học phải vượt lên trên tất cả các bờ cõi và giới hạn, phải là một tác phẩm
chung cho cả loài người. Nó phải chứa đựng được một cái gì lớn lao, mạnh mẽ,
vừa đau đớn, lại vừa phấn khởi; ca tụng tình yêu, bác ái, công bằng và “Văn
chương không cần đến sự khéo tay, làm theo một cái khuôn mẫu. Văn chương chỉ
dung nạp những người biết đào sâu, biết tìm tòi, khơi những nguồn chưa ai khơi
và sáng tạo ra cái gì chưa có. “Văn học nằm ngoài những định luật của sự băng
hoại. Chỉ mình nó không thừa nhận cái chết” (Sê-đrin). Tác phẩm văn học đã ghi
nhận những sáng tạo của người nghệ sĩ và khẳng định nó bằng những giá trị bất
tử của mình.
Đề số 1: (Đề về phương diện nội dung của tác phẩm văn học)
“Giá trị của tác phẩm nghệ thuật trước hết là
giá trị tư tưởng của nó . Nhưng là tư tưởng đã được rung lên ở các cung bậc của
tình cảm, chứ không phải ở tư tưởng thẳng đơ trên trang giấy. Có thể nói, tình
cảm của người viết là khâu đầu tiên và là khâu sau cùng trong quá trình xây
dựng một tác phẩm nghệ thuật .”
(Nguyễn Khải ,
Các nhà văn nói về văn, NXB Tác phẩm mới , Hà Nội, 1985)
Anh/chị hiểu như thế nào về ý kiến trên ?
Hãy liên hệ với sáng tác của Xuân Diệu hoặc Tố Hữu để làm sáng tỏ ý kiến trên.
1.Giải thích và lí giải
- Là nhà văn đã từng trải với nghề, Nguyễn Khải ý thức sâu sắc những yêu
cầu khắt khe của văn chương. Ông hiểu giá trị của một tác phẩm trước hết là giá
trị tư tưởng của nó. Nhưng là người đã trải nghiệm của đời cầm bút, ông cũng
thấm thía nghệ thuật không phải chỉ là tư tưởng đơn thuần mà phải là “tư tưởng
được rung lên ở các cung bậc tình cảm, chứ không phải ở tư tưởng nằm thẳng đơ
trên trang giấy”, nghĩa là tư tưởng ấy phải được tắm đẫm trong tình cảm của
người viết, tư tưởng ấy phải được chuyển tải bằng tình cảm, cảm xúc của người
nghệ sĩ. Nói cách khác, ý kiến của Nguyễn Khải đã khẳng định mối quan hệ gắn bó,
không thể tách rời giữa tư tưởng và tình cảm của nhà văn.
a) Giá trị của tác phẩm nghệ thuật trước hết
là giá trị tư tưởng của nó”, câu
nói hiển nhiên như một chân lí không thể
phủ nhận .
- Một tác phẩm nghệ thuật có giá trị, trước hết phải đề xuất được một tư
tưởng mới mẻ. Một nhà văn tài năng phải có những phát hiện riêng của mình về
nhân sinh thông qua một nỗi lòng, một tình huống, một cảnh ngộ…của một nhân
vật. Bởi xét đến cùng , thiên chức cao cả của văn chương nghệ thuật là phản ánh
con người và hướng tới phục vụ đời sống con người. Vì thế, khi viết tác phẩm
nhà văn không thể không bộc lộ tư tưởng của riêng mình, chủ kiến của riêng mình
trước những vấn đề xã hội. - Mặt khác,
bản chất của lao động nghệ thuật là sáng tạo. Nghể văn là nghệ sáng tạo. Cho
nên nhiệm vụ khó khăn mà cũng là vinh quang của nhà văn là phải khám phá, phát
minh ra một hệ thống tư tưởng của riêng mình. Bởi nói như Nam Cao “Văn chương
không cần đến những người thợ khéo tay…sáng tạo những cái gì chưa có”. Tư tưởng
sẽ là yếu tố cốt lõi hình thành nên phong cách nghệ thuật, dấu ấn riêng của nhà
văn.(Nội dung phải được thể hiện qua hình thức)
b) Tuy nhiên , theo Nguyễn
Khải tư tưởng của một nhà văn “ là tư tưởng đã được rung lên ở các cung bậc
của tình cảm, chứ không phải ở tư tưởng thẳng đơ trên trang giấy”
-Các Mác nói : quy luật của văn học là quy luật chung của cái
đẹp , là quy luật của tình cảm . Có nghĩa là Mác nhấn mạnh tình cảm chứ không
phải bất cứ yếu tố nào mới là ngọn nguồn sâu xa của cái đẹp .Mỗi tác phẩm nghệ
thuật đích thực phải hướng con người tới cái đẹp bằng tình cảm của nhà văn
-Không phải ngẫu nhiên nhiên nhiều nhà thơ đã nói về sự thăng hoa của
của xúc . Ngay từ xưa , Ngô Thì Nhậm đã kêu gọi các thi nhân “Hãy xúc động hồn thơ cho ngọn bút có thần”
. Xuân Diệu khi bàn về thơ cũng có ý kiến “Thơ
hay, lời thơ chín đỏ trong cảm xúc”.Tư tưởng của nhà văn dù có mới mẻ, độc đáo đến đâu đi nữa mà
không được thể hiện bằng một trái tim thì tư tưởng đó chỉ thẳng đơ trên trang
giấy mà thôi.
c) Tình cảm của người viết là khâu đầu tiên và
là khâu sau cùng trong quá trình xây dựng một tác phẩm nghệ thuật .”
-Tác phẩm văn học là tiếng nói của tâm hồn , tình cảm cá nhân của người
nghệ sĩ trước cuộc đời. Nhà văn sáng tạo tác phẩm văn học khi cảm thấy bức xúc
trước cuộc sống của con người, cảm thấy có sự thôi thúc mãnh liệt của con tim.
Vì vậy, không phải vô cớ mà Lê Quí Đôn cho rằng “Thơ khởi phát trong lòng người”
-Tình cảm còn là khâu sau cùng trong quá trình xây dựng tác phẩm tác
phẩm nghệ thuật của nhà văn . Ở đây là muốn nói đến người đọc. Người đọc đến
với tác phẩm đâu phải bằng con đường lí trí mà bằng chiếc cầu nối từ trái tim
đến với trái tim. Những tư tưởng tâm đắc nhất, tha thiết nhất nhà văn gửi gắm
trong tác phẩm sẽ thâm nhập vào tâm hồn người đọc trong hình hài của cảm xúc.
Nhà văn Bùi Hiển đã khẳng định ý nghĩa đặc biệt của tiếng nói tri âm trong văn
chương như sau: “Ở nước nào cũng thế thôi, sự cảm thông chia sẻ giữa
người đọc và người viết là trên hết”
- Một tác phẩm có giá trị hay không xét cho cùng là do tình cảm của nhà
văn có chân thực hay không, có khả năng tác động sâu xa đến tâm hồn người đọc
hay không
2. Phân tích, chứng minh
(Phân tích bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu )
-Trong các sáng tác của Xuân Diệu trước CMT8 đều nhằm khẳng định một
niềm khao khát được giao cảm với đời. Đó có thể xem là tư tưởng của XD lúc ấy.
Đó là một tư tưởng nhân văn độc đáo và khoẻ khoắn của XD. Bởi vì lúc ấy biết
bao nhiêu là thơ khác đang chán chường tuyệt vọng, trốn chạy vào quá khứ vàng
son hay trốn vào tình yêu, vào mộng ảo thì XD vẫn nhìn đời bằng “cặp mắt xanh non”, vẫn mong muốn “Chân hoá rễ để hút mùa dưới đất”.
-Tư tưởng nhân văn khoẻ khoắn ấy được bộc lộ mạnh mẽ , tràn đầy cảm xúc
trong bài thơ Vội vàng:
+ Giới thiệu chung về bài thơ Vội vàng.
+ Phân tích những khám phá của XD về một thiên đường trên mặt đất (chú ý
những hình ảnh, điệp ngữ …)
3. Bình luận
- Ý kiến rất đúng đắn khi khẳng định tính tư tưởng, cảm xúc
của tác phẩm văn học. Tư tưởng là một trong những yếu tố quan trọng về nội dung
tác phẩm. Tác phẩm không có tư tưởng sẽ không đạt đến sự sâu sắc, trở nên hời
hợt và không có giá trị.
- Mặt khác, tư tưởng trong tác phẩm văn học không phải là
những giáo huấn có tính giáo điều mà phải thể hiện qua hình tượng nghệ thuật và
thông qua hình thức biểu hiện để nó đi vào lòng người chứ không khô cứng, thẳng
đơ.
- Đánh giá về tính tư tưởng trong các tác phẩm vừa phân tích
để chứng minh.
- Bài học với người sáng tác và tiếp nhận: Người sáng tác
cần ý thức được vai trò của cảm xúc, tư tưởng trong tác phẩm và phải thể hiện
cảm xúc, tư tưởng trong sáng tác. Người tiếp nhận tác phẩm phải thể hiện tiếng
nói tri âm với tác giả khi dựa vào hính thức nghệ thuật để khám phá, phát hiện
ra cảm xúc và tư tưởng của nhà văn thể hiện qua trang sách.
Đề bài 2: Nhà văn Nga
Lêônít Lêônốp có nói: "Mỗi tác phẩm phải là một phát minh về hình thức và
một khám phá về nội dung". Anh (chị) hãy bình luận ý kiến trên.
I. Mở bài:
Nhà văn Nguyễn Tuân từng nói: “Mỗi nhà văn
là một phu chữ”. Còn nhà thơ Xuân Diệu lại cho rằng: “Thơ hay là hay cả hồn lẫn
xác”. Điều đó có nghĩa là một tác phẩm hay phải đảm bảo được cái đẹp ở cả nội
dung và hình thức. Bàn về vai trò sáng tạo của người nghệ sĩ và giá trị của tác
phẩm văn chương, Lêônit Lêônôp khẳng định: “Mỗi tác phẩm là một phát minh về
hình thức và một khám phá về nội dung”.
II. Thân bài:
1.
Giải thích, lí giải
Cũng như ý kiến của Xuân Diệu, Nguyễn
Tuân, Macxim Gorki…, nhà văn Nga Lêônit Lêônôp muốn khẳng định các nghệ sĩ phải
trau dồi cá tính sáng tạo của mình. Mỗi tác phẩm phải là một phát minh, một sự
hiện diện của nhà văn đối với cuộc đời. Do vậy cái mới, cái độc đáo trong phong
cách của người sáng tác phải thể hiện ở sự tìm tòi cái mới về nghệ thuật cũng
như nội dung.
Nghệ thuật là hình ảnh chủ quan của thế giới
khách quan. Hiện thực cuộc sống là kho đề tài vô tận để người nghệ sĩ khám phá,
phát hiện, nhưng đối với mỗi cây bút, nó lại được chiếu rọi dưới một ánh sáng
riêng. Nghệ sĩ là người biết khai thác những ấn tượng riêng chủ quan của mình
và biết làm cho ấn tượng ấy có được hình thức riêng biệt, độc đáo. Đúng như vậy,
sự lặp lại tẻ nhạt là cái chết của nghệ thuật.
Cuộc sống bày ra trước mặt biết bao cảnh
ngộ, số phận. Người nghệ sĩ hơn những người bình thường ở chỗ biết tìm ra những
hiện tượng đặc sắc có thể nói lên rõ rệt bản chất của hiện thực. Độc giả tìm đến
với tác phẩm trước hết là để bồi đắp tâm hồn, làm phong phú hơn vốn tri thức.
Vì lẽ đó, người sáng tác phải đem đến cho họ một cái nhìn mới, mang đậm dấu ấn
chủ quan.
Cuộc sống là phong phú vô tận, nhưng sự hiểu
biết và hứng thú của nhà văn thì có hạn. Do đó ngoài việc tìm đến những mảnh đất
mới của hiện thực để gieo mần tư tưởng, người nghệ sĩ phải biết phát huy vố ấn
tượng riêng của mình để tìm ra những gì mới mẻ trong những đề tài quen thuộc.
Có như vậy, nhà văn mới tránh khỏi sự lặp lại vô nghĩa những điều mà người khác
đã nói. Nói cách khác, mỗi nghệ sĩ phải tìm ra cho mình một con đường riêng để
đến với cuộc sống và trái tim bạn đọc.
LepTônxtôi đã từng nói với những người viết
văn trẻ, đại ý: “Các anh có đem đến cho chúng tôi một cái gì mới khác với những
người đến trước anh không?” Bàn về thơ Nguyễn Tuân cũng khẳng định: “Thơ là đã
mở ra được một cái gì đó mà trước câu thơ đó, trước nhà thơ đó, vẫn như là bị
đóng kín”. Mỗi tác phẩm là một thông điệp thẩm mỹ mà người nghệ sĩ gửi đến bạn
đọc. Do đó trước hết mỗi tác phẩm là một “khám phá về nội dung”. Muốn vậy, nhà
văn không chỉ là “người thợ khéo tay, làm theo một vài kiểu mẫu đưa cho”, mà phải
biết “đào sâu, biết tìm tòi, khơi những nguồn chưa ai khơi và sáng tạo những gì
chưa ai có” (Nam Cao). Nhà văn phải biết nhì sâu vào cuộc sống, hiểu về tâm hồn
của con người để khám phá ra những vấn đề mới, cất tiếng nói riêng của mình với
cuộc đời.
Trong nghệ thuật, nội dung và nghệ thuật gắn
bó chặt chẽ, mật thiết với nhau. Nội dung là nội dung của hình thức, hình thức
là hình thức của nội dung. Một nội dung mới sẽ tìm cho mình một hình thức mới.
Sự thay đổi về hình thức biểu hiện cũng có thể kéo theo sự thay đổi về nội
dung. Có khi nhà văn đề cập đến những vấn đề của muôn đời nhưng lại nói với giọng
điệu riêng, âm sức riêng của tâm hồn mình; do vậy tác phẩm vẫn đem đến cho người
đọc cái mới đáng quý.
Cái độc đáo sáng tạo về nội dung và hình
thức của tác phẩm tạo nên phong cách riêng của người nghệ sĩ không phải là chuyện
cách nói mà chủ yếu là vấn đề cách nhìn, một cách nhìn nếu không do nghệ sĩ đem
lại thì không bao giờ có được.
Cái mới không chỉ đơn thuần thuộc về nội
dung hay nghệ thuật một cách cực đoan, có nghĩa là không chỉ đơn thuần tìm ra
cái mới trong hình thức mà trước hết phải xuất phát từ các mới của nội dung.
Khi cả tác phẩm toát lên cốt cách riêng, phong vận riêng mới lạ thì nó sẽ tác động
mạnh mẽ vào người tiếp nhận. Người nghệ sĩ đi sâu vào cái chủ quan, cái cá nhân
của mình, mặt khác vẫn phải gắn bó với cuộc sống để không đẩy sự mới lạ lên
thành cá nhân chủ nghĩa.
Mỗi
thời đại, mỗi tác giả góp vào dòng chảy văn học một cách cảm nhận mới, một niềm
trăn trở khác nhau và một cách nói mới. Điếu này sẽ tạo ra tính liên tục, phát
triển sự phong phú của nền văn học. Mỗi gia đoạn văn học, mỗi nghệ sĩ có một bản
sắc riêng, một diện mạo riêng. Chính mỗi tác phẩm là một phát minh về hình thức
đã góp phần làm cho văn học nhân loại vận động từ kiểu sáng tác này đến kiểu
sáng tác khác.
2. Phân tích,chứng
minh: Phân
tích ít nhất 2 tác phẩm để làm sáng tó các luận điểm:
-
Mới mẻ về nội dung
-
Mới mẻ về hình thức nghệ thuật
-
Mối quan hệ giữa nội dung và hình thức
3. Bình luận
- Ý kiến rất đúng đắn khi khẳng định mỗi
nghệ sĩ khi đi sâu vào cuộc sống, cần nỗ lực tìm ra một cách khám phá mới lạ.
Cũng viết về nông dân, Nam Cao khác Ngô Tất Tố, Nguyễn Công Hoan, … Chính những
khám phá mới ấy đã tạo nên sự phong phú, đa dạng của nền văn học. Để tạo ra cái
mới, người nghệ sĩ cần có tài năng, có năng khiếu bẩm sinh để phát huy cái
riêng của mình. Cũng để tạo ra sự mới lạ, nhà văn không thể xem sáng tác như một
thứ nghề chơi mà cần có sự khổ luyện, có sự đào sâu tìm tòi. Sự đào sâu, tìm
tòi ấy phải được thể hiện ở cả hai phương diện nội dung và hình thức. Nội dung
quyết định hình thức nhưng nếu hình thức không phù hợp thì tác phẩm cũng không
có hoặc bị giảm giá trị. Trong văn chương có những niềm hạnh phúc trong nỗi đau
tột cùng mà chỉ người nghệ sĩ mới hiểu được. Sáng tạo ra cái mới chính là kết
quả của sự công phu và tài năng, nó tạo sức mạnh cho người nghệ sĩ chiến thắng
sự băng hoại của thời gian. Và quả thực không sai khi Lêônit Lêônôp nói: “Mỗi
tác phẩm là một phát minh về hình thức và một khám phá về nội dung”.
-
Đánh giá về các tác phẩm vừa phân tích để chứng minh ý kiến
-
Bài học với người sáng tác và tiếp nhận:
+ Người sáng tác: Phải có ý thức sâu sắc về
sáng tạo nghệ thuật, không đi vào lối mòn cả về nội dung và hình thức để khẳng
định tên tuổi của mình
+ Người tiếp nhận: Lắng nghe tiếng nói tác
giả để nhận ra những khám phá, phát hiện của nhà văn về cuộc đời và nghệ thuật.
Đề
số 3: Cái đẹp mà văn học đem lại không phải
là cái gì khác hơn là cái đẹp của sự thật đời sống được khám phá một cách nghệ
thuật.”
(Dẫn theo Lí luận văn học, Hà Minh Đức chủ biên, NXB Giáo dục,
trang 57). Anh/chị hiểu nhận định trên như thế nào? Hãy làm sáng tỏ vấn đề bằng
một số tác phẩm Thơ mới đã học.
1.
Giải thích
–
Cái đẹp mà văn học mang lại: là cái đẹp nghệ thuật được sáng tạo do tài năng của
người nghệ sĩ. Cái đẹp trong tác phẩm văn học chủ yếu thể hiện ở nội dung tư tưởng
cao cả; hình thức nghệ thuật hấp dẫn, độc đáo.
–
Cái đẹp của sự thật cuộc sống: cái đẹp bắt nguồn từ hiện thực; là vẻ đẹp của
thiên nhiên, cuộc sống, con người được kết tinh, chắt lọc từ hiện thực.
–
Cái đẹp được khám phá một cách nghệ thuật: cái đẹp trong cuộc sống được nhà văn
khám phá và cảm nhận ở chiều sâu tư tưởng, tình cảm để rồi khắc họa qua sự tìm
tòi, sáng tạo mới mẻ, độc đáo; tạo nên sự hài hòa giữa nội dung tư tưởng và
hình thức nghệ thuật; đem lại những giá trị thẩm mĩ cao đẹp…
=>
Ý nghĩa khái quát: Khẳng định cái đẹp của sáng tạo nghệ thuật trong mối quan hệ
với hiện thực cuộc sống và tài năng của nhà văn đối với việc khám phá sáng tạo
cái đẹp.
2. Lý giải vấn đề
–
Ý kiến trên đề cập đến đặc trưng của văn chương, nghệ thuật: lấy cái đẹp của hiện
thực làm chất liệu, đề tài, cảm hứng sáng tác. Mọi sáng tạo nghệ thuật đều bắt
nguồn từ đời sống.
–
Tác phẩm văn học chỉ có thể làm rung động trái tim người đọc khi chứa đựng giá
trị thẩm mỹ: khả năng văn học phát hiện và miêu tả những vẻ đẹp của cuộc sống một
cách sinh động, giúp con người cảm nhận và biết rung động một cách tinh tế, sâu
sắc trước vẻ đẹp đó.
–
Giá trị thẩm mĩ của văn học được thể hiện ở nội dung: mang lại cho người đọc vẻ
đẹp muôn hình muôn vẻ của cuộc đời, khám phá vẻ đẹp sâu xa trong nội tâm con
người…
–
Cái đẹp trong nghệ thuật còn thể hiện ở hình thức, được biểu đạt qua hình tượng
nghệ thuật riêng biệt độc đáo, không lặp lại, sự sáng tạo các yếu tố nghệ thuật
phong phú…
=>
Nhận định đúng đắn, sâu sắc, khẳng định tiêu chí để đánh giá một tác phẩm văn học
chân chính. Đồng thời, nhận định cũng đặt ra yêu cầu đối với người sáng tác: phải
phản ánh chân thật cái đẹp của cuộc sống nhưng đó không phải là cái đẹp thuần
túy mà là cái đẹp chân – thiện – mĩ.
3. Phân tích, chứng minh.
3.1.
Giới thiệu chung về tác giả, vị trí, giá trị…của tác phẩm.
3.2.
Phân tích làm sáng tỏ ý kiến qua một số bài Thơ mới
- Cái đẹp mà văn học đem lại không phải
cái gì khác hơn là cái đẹp của sự thật đời sống:
–
Hiện thực đời sống được miêu tả tinh tế, gợi cảm (Có thể phân tích: Bức tranh
mùa xuân tươi đẹp trong Vội vàng; Cảnh sông Hồng mênh mang sóng nước trong
Tràng giang; Cảnh Vĩ Dạ thơ mộng hữu tình trong Đây thôn Vĩ Dạ…)
–
Bộc lộ chân thực tư tưởng, nhận thức sâu sắc của nhà thơ về cuộc sống và con
người (Có thể phân tích: quan niệm về hạnh phúc, thời gian, quan điểm sống vội
vàng trong thơ Xuân Diệu; ….)
–
Thể hiện những tình cảm cao quý, sâu sắc của tác giả (như: tình yêu nhiên
nhiên, yêu quê hương đất nước, tình yêu cuộc đời và con người….trong các bài
thơ)
=> Cho thấy rõ nhận thức của nhà thơ về vai trò của cá
nhân trong sáng tạo nghệ thuật.
- Cái đẹp của sự thật đời sống được
khám phá một cách nghệ thuật qua sự sáng
tạo phong phú của mỗi nhà thơ:
–
Đề tài, thể thơ…
–
Cách diễn đạt, dùng từ, hình ảnh mới mẻ, sáng tạo, độc đáo, mới lạ…
–
Lời thơ giàu tính nhạc, cách ngắt nhịp linh hoạt…
4. Bình luận
-
Đánh giá về ý kiến:
+ Ý kiến đã định hướng
cho người tiếp nhận các tác phẩm văn học đúng đắn, phải gắn giá trị thẩm mĩ của
tác phẩm văn học với hiện thực cuộc sống và sự sáng tạo nghệ thuật của người
nghệ sĩ.
+ Nhấn mạnh tính hoàn chỉnh của cái đẹp nghệ thuật ở cả
phương diện nội dung và hình thức của tác phẩm văn học.
-
Đánh giá về vẻ đẹp của các tác phẩm vừa phân tích, để chứng minh.
-
Bài học với người sáng tác và tiếp nhận:
+ Với người sáng tác: Cần ý thức được
cái đẹp của tác phẩm văn chương là sự thật đời sống được thể hiện một cách nghệ
thuật qua hình thức nghệ thuật để thể hiện điều đó trong tác phẩm của mình.
+ Với người tiếp nhận: Tìm hiểu để
phát hiện cái đẹp trong tác phẩm văn chương là ở bức tranh đời sống được thể hiện
qua hình thức nghệ thuật.